cưng chiều vương phi chí tôn
24.Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc 25.Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn 26.Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún 27.Cùng Quân Ca 28.Cùng Thú Triền Miên 29.Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu
cƯng chiỀu vƯƠng phi chÍ tÔn- mộc Âm vũ Nội dung: Nàng là đặc công đến từ thế kỉ 21. Sau khi bạn thân vì nàng mà chết, nàng điên cuồng giết chóc rồi chết, sau khi mở mắt dậy chính là thiên kim tiểu thư Tả Thừa tướng.
Chương 2.1: anh hùng cứu mỹ nhân? Chương 2.2: Chương: 3.1 Nam Nhân Băng Sơn. Chương 3.2 Băng Sơn Nam Nhân. Chương 4.1 Mộc Hi Ngôn. Chương 4.2. Chương 5: Đại Hôn. Chương 6. Chương 7.
Cưng chiều Vương Phi chí tôn chương 13 của tác giả Mộc Âm Vũ. Đọc truyện Cưng chiều Vương Phi chí tôn chương 13 cập nhật nhanh nhất tại trang đọc truyện online truyenhayhoan.com
Site De Rencontre Europe De L Est. Thượng Quan Thi Vũ tránh thoát tay hắn, mặt không chút thay đổi nói "Tâm đã chết, sao có thể thay đổi đây?""Chẳng lẽ giữa chúng ta một chút cũng không thể cứu vãn sao?" Kỳ Doãn suy sụp nói."Hãy quý trọng người trước mắt, Hạ trắc phi vô cùng yêu ngươi."Thượng Quan Thi Vũ xoay người rời đi, chỉ để lại một câu này, Diệp Thừa Tầm nhìn thấy, liền đuổi theo."Ta chỉ yêu mỗi nàng!" Kỳ Doãn Quan Thi Vũ ngừng lại, nhưng không có quay đầu cất giọng thản nhiên "Ngươi yêu nhất chỉ có quyền lực."Nói xong không ngừng đi về phía trước, bóng dáng nhìn mảnh mai nhỏ nhắn nhưng lại kiên cường vô Doãn đưa tay bắt lấy bóng lưng kia, nhưng như thế nào cũng bắt không được, chỉ sững sờ nhìn nàng càng lúc càng trong một con hẻm nhỏ, một đôi con ngươi oán hận nhìn bọn hắn, vẻ mặt âm hàn lạnh lẻo, khăn lụa trong tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà rách tả Uyển Di cảm thấy tê tâm liệt phế, thái tử a thái tử, ta vì chàng làm nhiều như vậy, nhưng vẫn không thể sánh được với Thượng Quan Thi Vũ cái gì cũng không có."Oán sao? Hận sao? Nghĩ muốn đoạt lại lòng của hắn sao?"Bỗng dưng, từ phía sau lưng Hạ Uyển Di truyền đến một giọng nói, khiến ả hoảng hốt, vội xoay người lại, chỉ thấy một nam tử tự tiếu phi tiếu đang nhìn tử một thân áo trắng, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, khí chất linh hoạt kỳ ảo, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể làm điên đảo chúng măt Hạ Uyển Di đầy bất ngờ, ngu ngơ nhìn hắn, nam tử thấy vậy, giả bộ ho khan vài tiếng."Ngươi là ai?" Sau khi lấy lại tinh thần Hạ Uyển Di cảnh giác nhìn tử nhàn nhạt cười, nói ra hai chữ "Lưu Ly."Hạ Uyển Di chấn kinh, "Ngươi, ngươi là Lưu Ly công tử?""Không sai." Hắn chính là Lưu Ly công tử, cũng là Mộc Ly Yên."Hạ gia chúng ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hãm hại bọn ta như vậy, còn muốn đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta?" Hạ Uyển Di nghe vậy, không khỏi hít sâu vào một hơi, chất vấn Yên cười khẽ, "Bởi vì, là thái tử bảo ta làm như vậy."Nghe vậy, Hạ Uyển Di trợn to mắt, khó có thể tin nhìn hắn, kinh ngạc nói "Làm sao có thể? Chúng ta cùng ngồi trên một chuyến thuyền, đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta thì hắn có lợi gì chứ?"“Chẳng lẽ ngươi không biết, ở mặt ngoài là đả kích, nhưng kỳ thật đều là lén lút thu mua sản nghiệp của gia tộc các ngươi sao?" Ly Yên cười Uyển Di quá sợ hãi, môi đỏ mọng run rẩy, "Ngươi, ngươi nói là, thái tử muốn thu mua sản nghiệp của gia tộc bọn ta?"Ly Yên trưng ra một vẻ mặt “Trẻ con là dễ dạy", nói "Có ai muốn mình bị người nắm trong tay cả đời, tất nhiên quyền thế là phải tự tay mình nắm giữ, một khi việc thu mua sản nghiệp gia tộc hoàn tất, Hạ Gia của ngươi, gồm cả ngươi, đều sẽ bị diệt khẩu."Đầu óc nhất thời trống rỗng, Hạ Uyển Di cắn môi, một bộ dáng không thể tin nỗi, bỗng dưng, hơi hơi nâng mắt nói "Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?"Đã sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy, khoé miệng Ly Yên cong lên, lấy ra một tờ khế ước cho nàng tay Hạ Uyển Di run rẩy cầm lấy khế ước, ánh mắt tràn ngập đau xót, "Thu mua sản nghiệp Hạ gia, sau khi xong việc liền giết cả nhà diệt khẩu? Bút tích này, là của hắn."Bỗng dưng nàng tanở nụ cười lạnh, cười đến thê lương mà trào phúng "Thái tử a thái tử, không nghĩ tới ngươi lại đối xử với ta như vậy."Ánh mắt trong vắt của Ly Yên thoáng hiện qua tinh quang, môi hơi cong lên, Thi Vũ cùng Kỳ Doãn biết nhau lâu như vậy, bắt chước bút tích không phải là rất dễ dàng sao."Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn thương hắn sao?"Hạ Uyển Di bi thương cười, nói "Yêu một người, sao lại dễ dàng liền không yêu nữa, cho dù hắn tàn nhẫn với ta như vậy."Câu trả lời của nàng ta cũng nằm trong dự đoán của Ly Yên, Ly Yên nhìn chằm chằm vào nàng hỏi "Vậy ngươi muốn chiếm được tâm của hắn không?"Kiên quyết gật đầu, Hạ Uyển di nói "Ta muốn.""Tốt, ta có một biện pháp có thể giúp ngươi." Ly Yên một bộ dạng bí hiểm lòng Hạ Uyển Di bỗng nổi lên cảnh giác, hỏi "Vì sao ngươi lại giúp ta? Giúp ta thì có gì tốt cho ngươi?"Nhẹ cười ra tiếng, Ly Yên nói "Tất nhiên là ta có điều kiện.""Điều kiện gì?""Sau khi xong chuyện, ta muốn một nửa tử sĩ của gia tộc các ngươi." Híp híp mắt, Ly Yên thu lại tươi cười mà gia tộc Hạ Gia tin tưởng nhất chinh là Hạ Uyển Di, hơn nữa trên tay ả còn có lệnh bài có thể khống chế được tử sĩ của gia Uyển Di kinh ngạc liền cự tuyệt nói, "Tử sĩ chính là át chủ bài của gia tộc bọn ta, sao có thể tùy tiện tặng cho ngươi.""Ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, nếu mà sản nghiệp của gia tộc các ngươi sập đổ, thì dùng tử sĩ để làm gì? Chẳng lẽ để soán vị sao?" Ly Yên nhẹ giọng dụ dỗ trăm năm trước đã có ước định, mặc dù Tứ Đại Gia Tộc có địa vị ngang với hoàng tộc, nhưng không được dùng thế lực này để đoạt ngôi, chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu như có một gia tộc muốn soán vị, thì sẽ bị các gia tộc các gia tộc còn lại cùng nhau vây Uyển di do dự, lâm vào trầm nụ cười nhạt, Ly Yên tiếp tục dụ dỗ nói "Chỉ cần chiếm được tâm của thái tử, chẳng khác nào tất cả giang sơn đều là của ngươi, vậy ngươi cần gì phải để ý có bao nhiêu tử sĩ?"Sắc mặt có chút dao động, Hạ Uyển Di cắn răng, bất chấp gật đầu một cái "Được, ta đáp ứng ngươi."Ly Yên thoã mãn cười, nói thêm mấy câu vào bên tai ả, chỉ thấy ánh mắt của ả càng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật ra một viên thuốc đưa cho ả, Ly Yên nói "Đem cái này cho hắn ăn hết, hắn sẽ quên người hắn yêu thương, tiếp theo, ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm."Khẽ cắn môi, Hạ Uyển Di nhận lấy dược, sau đó xoay người rời khỏiNhìn bóng dáng của ả, sắc mặt Ly Yên lập tức trầm xuống, ánh mắt phức tạp quang mang, hại Thi Vũ, nàng có thể để ả yên sao?"Cô nương thật đúng là Thiên Biến Vạn Hóa."Bỗng nhiên, một thanh âm Phiêu Miểu truyền đến, ngay sau đó bóng trắng liền xuất hiện, bạch y không nhiễm bụi trần, trên khuôn mặt tinh xảo là thần sắc tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sắc bén phảng phất như muốn xuyên thấu Yên nhìn chằm chú, môi đỏ mọng mấp máy "Ngươi đến đây từ khi nào?"Dựa vào câu nói đầu tiên của hắn rõ ràng là đã nhìn ra thân phận của mình, người này thật đúng là đáng sợ! "Luôn ở đây, chỉ là cô nương quá tập trung làm chuyện hại người, liền không để ý đến tại hạ thôi." Thượng Quan Dương thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm Yên nhìn hắn một hồi lâu, lập tức cảnh cáo nói "Chuyện không liên quan gì đến ngươi, tốt nhất đừng quản."Thượng Quan Dương vừa muốn nói gì, ánh mắt lại dao động đến trên eo nàng, con ngươi bỗng nhiên trợn to, khẩn trương hỏi "Ngọc bội này là của ngươi?"Ly Yên nhìn hắn sau đó lại nhìn ngọc bội bên hông, nhớ lúc trước Thượng Quan Thi Vũ đã từng nói với nàng, ngọc bội này từ nhỏ đã ở trên người nàng ấy, hẳn là gia tộc lưu cho Thi Vũ, chẳng qua là nhiều như vậy năm, nàng đã quen một mình, nên cũng đưa ngọc bội cho Ly Yên nheo mắt lại nhìn hắn, sẽ không khéo như vậy đi?"Nói mau, từ đâu ngươi có được ngọc bội này? Là người phương nào?" Thượng Quan Dương khẩn trương tra hỏi, hoàn toàn mất đi cái loại cảm giác lạnh nhạt như Yên lui về phía sau một bước, nâng mắt thản nhiên nói "Ngọc bội không phải của ta, nhưng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết là của ai, ngươi đừng nghĩ đến nữa!"Nói xong, Ly Yên điểm nhẹ mủi chân, dùng khinh công bay vọt về nơi Quan Dương nhìn bóng dáng vừa biến mất kia, hắn thầm hạ quyết tâm, phải tra cho được thân phận của nữ tử này, như vậy mới có thể tìm được chủ nhân của ngọc bội.
"Vương gia, vương phi bị người của thái hậu đưa vào cung rồi." Hỏa sốt ruột báo Dạ Vũ kích động đứng lên,"Cái gì?"Lăng Dạ Vũ vô cùng lo lắng cho an nguy của Ly Yên, lập tức phân phó "Nhanh, chuẩn bị xe ngựa, bổn vương muốn vào cung."~.~"Vương phi là người thông minh, ai gia hi vọng ngươi có thể nhường lại vị trí vương phi." Trong mắt thái hậu lóe ra tinh quang Yên hơi nhíu mày, nói "A...? Vì sao a? Ta cảm thấy hiện tại rất tốt."Mặc dù nàng không có ý nguyện làm Vũ vương phi, nhưng mà chọc tức thái hậu này thì cũng tốt hậu có chút hờn giận,lớn tiếng nói "Ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chỉ cần ngươi nhường lại vị trí vương phi, ai gia cam đoan ngươi có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý suốt đời, như vậy cũng tốt hơn một ngày nào đó ngươi không còn được Vũ nhi sủng ái, một mình cô độc sống quãng đời còn lại tới chết."Ly Yên nhếch môi nở nụ cười châm chọc, trách móc nói "Vinh hoa phú quý? Chỉ sợ là vinh hoa phú quý của bà đi? Ngại quá, lời bà nói một chút ta cũng không hiếm lạ."Thái Hậu này dã tâm so với nam nhân còn lớn hơn!"Làm càn, thái hậu há lại để ngươi vũ nhục như vậy." Ma ma quát lớn Yên lạnh lùng liếc ma ma một cái, ma ma chỉ cảm thấy không rét mà run, sao ánh mắt nữ tử này lại rét lạnh như vậy? Dường như khí thế còn hơn thái hậu một bậc."Thái hậu nương nương, nếu ta không đáp ứng,bà cũng không cần phải đem ta diệt khẩu a?" Ly Yên khéo léo nói, nhưng khóe miệng lại nồng đậm trào hậu chăm chú nhìn, nữ tử này quá thông minh, không thể giữ lại."Vương phi, ngươi phải biết rằng, nam nhân đều là có mới nới cũ, nếu một nào đó ngươi già đi, Vũ nhi còn có thể thích ngươi sao?" Thái hậu từ từ phân tích nói, cố gắng "khuyên bảo" lạnh một tiếng, Ly Yên tự bưng ly trà lên uống một chút, rồi nói "Nếu ta nhường lại vị trí vương phi, thì thái hậu muốn để cho ai ngồi lên vị trí của ta a?"Bây giờ Thẩm Như cũng trở nên người không giống người quỷ không giống quỷ, căn bản không có mặt mũi ra ngoài gặp người, ngày ngày chỉ biết ở trong phòng hối hận, lấy nước mắt rửa mặt. "Quân cờ" như vậy,làm sao thái hậu có thể dùng?"Chuyện này cũng không nhọc đến ngươi lo lắng, ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý." Quân cờ của bà nhất định phải là người của bà, nếu không sẽ không bảo đảm được bất cứ chuyện gì."Đồng ý, thái hậu đã nói đến mức này, ta có thể không đồng ý sao?" Ly Yên cười yếu ớt, nàng vốn đã không thích làm vương phi, nếu thái hậu giúp nàng, nàng cũng theo ý của bà đi ta, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc bà ta định giở trò hậu lập tức nở nụ cười, đầu lông mày lộ ra vẻ quyến rũ, mê hoặc người khác, không hổ là nữ nhân được tiên hoàng sủng ái nhất."Vương phi quả nhiên là người thông minh, yên tâm, ai gia sẽ không bạc đãi ngươi, ngày mai ta liền bảo hoàng thượng hạ chỉ cho hai người hoà ly."Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng gầm thét "Không được hoà ly."Lăng Dạ Vũ nhếch môi mỏng, vẻ mặt âm trầm bước vào, trên mặt so với đáy nồi còn đen hơn, giữa lông mày tràn đầy hờn không để ý đến thái hậu, trực tiếp đi về phía Ly Yên, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói "Chúng ta trở về rồi nói.""Thái hậu, chúng ta còn có việc, trước cáo từ, còn về lời Tiểu Yên vừa nói, chỉ là nói giỡn chút thôi." Lăng Dạ Vũ chắp tay với thái hậu thấp giọng giải xong, không chờ thái hậu phản ứng, liền trực tiếp bế Ly Yên ra hậu trừng mắt nhìn bóng dáng của hắn, thật lâu sau, giọng nói âm trầm chậm rãi phun ra "Đi, đi Ngự Thư Phòng."Mộc Ly Yên đã đồng ý với bà sẽ hoà ly thì nhất định phải hòa ly, nàng không phải cái loại nữ tử lật lọng, hiện giờ nhìn thái độ của Lăng Dạ Vũ, chỉ sợ hắn là một bên tình nguyện, nữ tử này mặc dù xấu, nhưng khí chất trên người lại cực kỳ hấp dẫn người, có thể khiến cho Lăng Dạ Vũ ham mê nàng không có gì là qua là không rõ nữ tử này làm như vậy tới cùng có mục đích gì, đã gả cho Lăng Dạ Vũ, hiện tại lại muốn hoà ly. Mặc kệ như thế nào, chung quy vẫn có cảm giác ngày nào đó nữ tử này sẽ làm lỡ đại sự của bà, sau khi hoà ly tuyệt đối không giữ lại được."Nương nương, vì sao người muốn nàng đồng ý hoà ly? Mà lại không trực tiếp giết nàng?"Trên đường Đi Ngự Thư Phòng, ma ma nghi hoặc hỏi, nàng đã thay thái hậu xử lý rất nhiều chuyện như thê này rồi."Một ngày nàng còn chưa hoà ly, sẽ luôn ở vũ vương phủ, ai gia làm sao xuống tay đây?" Trong mắt Thái Hậu chợt lóe lên tàn nhẫn.[email protected]Lăng Dạ Vũ ôm Ly Yên rời khỏi hoàng cung, Ly Yên vẫn lẳng lặng nằm trong lòng hắn cũng không có nói nàng lên xe ngựa, Lăng Dạ Vũ hờn giận nhìn chằm chằm vào nàng hỏi "Vì sao nhất định phải hoà ly với ta?""Ở Vương phủ của ngươi sẽ không được tự do, hơn nữa ta, ta cũng không thích ngươi." Ly Yên lúng túng nói, nói đến nửa câu sau thì nàng có chút chột nhiên trên môi nàng bị phủ lên, trợn to mắt, bất khả tư nghị nhìn gương mặt phóng to trước mắt, mạnh mẽ muốn tránh ra, nhưng không có kết lâu sau, Lăng Dạ Vũ mới buông môi của nàng ra, khóe miệng dương lên một nụ cười yếu ớt, vô cùng mê hoặc."Còn nói không thích ta?""Ngươi hỗn đản." Ly Yên thở hổn hển trừng mắt mắng hắn."Uh`m! Ta hỗn đản."Lăng Dạ Vũ nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, ngược lại tăng thêm một phần sức quyến Yên thấy vậy, cũng không phản bác được gì nữa, thở phì phì "Hừ" một tiếng."Tiểu Yên, nàng chán ghét ta như vậy sao?" Lăng Dạ Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, ủy khuất nói."Ta không có." Ly Yên mạnh miệng Dạ Vũ nghe vậy, nhíu mày hỏi "Thật không?"Ly Yên gật đầu như gà mổ thóc, khiến Lăng Dạ Vũ cười không Dạ Vũ giống như vô cùng trịnh trọng gật gật đầu, nói "Ừ, ta biết, nàng thích ta.""Ngươi.... " Ly Yên vừa định phản bác thì xe ngựa đã ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, liền nhảy xuống xe ngựa, bên tai vẫn truyền đến lời nói lo lắng của Lăng Dạ Vũ, "Cẩn thận một chút.""Yên nhi, muội làm sao vậy? Sao lại tức giận?" Mộc Hi Ngôn chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi."Ca? Sao huynh lại ở đây?" Nhìn thấy hắn xuất hiện tại cửa Vũ vương phủ, Ly Yên không khỏi nghi hoặc hỏi."Huynh đến thăm muội." mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chung quanh, giống như đang tìm cái gì thế, Ly Yên liền đoán được, cười nói "Tìm sư tỷ chứ gì?"Mộc Hi Ngôn khô khốc cười cười, "Làm sao có thể, ta chính là đến thăm muội muội thân yêu a."Phượng mi nhíu lại, Ly Yên rõ ràng không tin, nói "A...? Phải không?""Ừ." Mộc Hi Ngôn mạnh mẽ gật thật hôm nay hắn cũng không biết vì sao mình lại đi đến Vũ Vương phủ, chỉ là có cảm giác giống như có cái gì đó trong đầu đang thúc đẩy hắn đi đến nơi này."Ngôn đến đây?" Tiếng nói gợi cảm mà trầm thấp của Lăng Dạ Vũ truyền thấy hắn, Ly Yên liền nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, vội vàng lôi kéo Mộc Hi Ngôn đi vào Yên Huân Các của mình."Yên nhi, muội làm sao vậy?" Mộc Hi Ngôn nhíu mày hỏi."Không có gì a! Ca, muội nói cho huynh a...! Huynh tới chậm, sư tỷ đã đi rồi." Ly Yên thở dài sâu xa mặt Mộc Hi Ngôn liền hiện vẻ thất vọng, lập tức giật giật khóe miệng nói, "Huynh là đến thăm muội, tới đây, nói cho ca biết, muội ở đây có tốt không?"Ly Yên bất đắc dĩ lắc đầu, vị ca ca này chính là vịt chết còn cứng mỏ."Lão Đại, ngươi rốt cục cũng trở lại, làm chúng ta lo lắng muốn chết."Chưa thấy bóng dáng, đã nghe thấy tiếng nói. Đột nhiên, Nhược Phong, Nhược Vũ xuất hiện tại cửa, hai người vui sướng chạy về phía Ly Yên.
Sắc trời dần dần biến tối, bỗng nhiên phòng trong truyền đến tiếng khóc, thiên cư lão nhân xoa xoa mồ hôi trên trán, Ly Yên nhìn hài tử trong tay lão, chậm rãi nở nụ nhiên, trận đau đớn lại tới, khiến cho nàng không khỏi kêu lên."Còn có một đứa, nhanh, dùng sức." Thiên cư lão nhân vội vàng cục sau một canh giờ, lại một tiếng khóc nữa vang cư lão nhân vui mừng cười nói, "Nha đầu, Long Phượng Thai a!"Ly Yên nở nụ cười, gương mặt trắng bệch nhất thời trở nên sáng rọi."Đến đây, đặt cho đứa nhỏ cái tên đi!" Thiên cư lão nhân ý cười đầy mặt nói với Ly Yên, nhưng mà đáy mắt cất giấu một chút cảm xúc phức tạp, giống như không nỡ."Sư phó, người đặt đi!"Thiên cư lão nhân nhìn cảnh tượng tuyết bay tán loạn bên ngoài, trầm tư một chút, nói "Sinh ra tại đáy vực Tuyệt MệnhDiễn☆đànLê☆QuýĐôn, ca ca thì gọi là Lăng Tuyệt, bây giờ tuyết sương đầy trời, muội muội liền gọi là Lăng Sương đi!""Được, nghe theo sư phụ." Ly Yên cười nhìn về phía hai đứa nhỏ trong ngực lão, ánh mắt tràn đầy yêu khi Thiên cư lão nhân đem hai đứa nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ xong, đưa bọn nó đến bên người Ly Yên, lập tức nói với nàng "Con gắng nghỉ ngơi một chút"Ly Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn bóng dáng lão rời khỏi, không khỏi đau buồn, cảm giác ưu thương cùng bi thương nói không nên cư lão nhân bước phù phiếm đi ra ngoài, bỗng dâng trong họng lên mùi máu, hộc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ trên mặt tuyết, giống như hoa mai huyết lệ nở rộ.*phù phiếm không có thựcNha đầu, vi sư chỉ có thể giúp con đến đây thôi......Ly Yên vốn phải chết, nhưng mà lão Nghịch Thiên Cải Mệnh, đem độc trong cơ thể Ly Yên chuyển dời toàn bộ lên trên người mình, nội lực của lão thâm hậu mới có thể áp chế độc tố lâu như vậy, hiện giờ, khí tức của lão đang dần dần trở nên mỏng manh, lão sớm đã chuẩn bị rời xa nhân tuyết bay xuống, nhìn ra phía xa xa, một mảnh trắng xoá, gió lạnh gào rít, lạnh lùng xẹt qua khuôn Yên quỳ gối trước một toà mộ, trong lòng ôm hai đứa nhỏ, vẻ mặt ngưng trọng, con ngươi dày sương mù, "Sư phụ, ân tình người giành cho đồ nhi, đồ nhi không gì báo đáp."Sau khi nàng tỉnh dậy phát hiện không thấy thiên cư lão nhân đâu nữa, vì thế liền ra ngoài tìm kiếm, không nghĩ tới lại thấy lão nằm trên đất tuyết, sau khi bắt mạch mới hiểu được toàn đối với nàng như con gái ruột, ơn nghĩa ân trọng như núi, nhưng mà nàng lại chưa bao giờ làm cái gì cho lão gian thấm thoát, trong nháy mắt, sáu năm đã trôi mùa xuân vừa đến, một mảnh xuân ý dạt dào, thác nước vẫn tráng lệ như cũ, các loài hoa đang nở rộ, hương thơm xông vào mũi, thấm vào lòng nước suối yên ả bỗng dấy lên một trận sóng, bọt nước văng khắp nơi, một nữ tử tuyệt mỹ xoay tròn bay lên, kiếm trong tay vung lên, nước suối như lợi kiếm xẹt qua khu rừng, nhất thời cây rừng ngã nghiêng một mảng lớn."Mẫu thân thành công rồi, thật là lợi hại."Một giọng trẻ con non nớt thét chói tai, chỉ thấy một nữ hài phấn điêu ngọc trác đang vỗ tay bên cạnh nó là một nam hài có ngũ quan giống nó như đúc, trên mặt hơn vài phần lãnh khốc, nói "Ngạc nhiên.""Lăng Tuyệt, huynh không hắt nước lạnh vào muội sẽ chết a?" Nữ hài bĩu môi mắng, ca ca này của nàng luôn lãnh khốc, một chút cũng không đùa vui, cùng huynh ấy sống ở trong này nhiều như vậy năm, nàng sắp nhàm chán chết Lăng Tuyệt chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, miệng nhỏ khẽ mở nói "Ngây thơ.""Huynh……”.Lăng Sương tức đến nghẹn lời, vừa định phát tác."Được rồi, đừng ầm ĩ, các con không nghĩ muốn ra ngoài a?" Ly Yên cầm kiếm trong tay dở khóc dở cười đã đi tới, rõ ràng là Long Phượng Thai, nhưng tính cách hai đứa lại bất đồng như năm đã qua, khuôn mặt Ly Yên vẫn tinh xảo tuyệt mỹ như cũ, cùng sáu năm trước không có khác biệt, vẫn là bộ dáng mười sáu tuổi, chỉ là giữa lông mày tăng thêm chút ý nhị. Nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là do tác dụng của thất thải liên tâm mà nàng đã nếm thử đi!"Muốn, muốn, con muốn đi tìm phụ thân." Lăng Sương hưng phấn mà chạy về hướng trận vậy, ánh mắt Lăng Tuyệt hiện lên một đạo quang mang, khoé miệng Ly Yên cong lên, Vũ, rốt cục ta cũng có thể đến tìm chàng dưới đáy vực Tuyệt Mệnh, Diễn☆đànLê☆QuýĐônnàng không có cách nào liên lạc cùng lăng Dạ Vũ, không biết bây giờ hắn ra sao?Dẫn hai đứa nhỏ đi vào sâu trong rừng, cảm giác được khí rét lạnh rót vào, càng đi vào càng tối, đi vào trong sơn động âm u ẩm ướt."Tuyệt nhi, Sương nhi, tránh ra." Ly Yên nhìn hai đứa nói."Dạ."Lăng Sương nhu thuận đáp lại một câu, Lăng Tuyệt không có đáp lại, nhưng bước chân cũng lui ra phía sau vài Yên Lăng Không nhảy lên, thân thể vũ động xoay tròn tạo vòng xoáy, đánh về phía trung tâm sơn động, trong phút chốc, sơn động ở trước mắt biến mắt, trở thành mà một mảnh rừng rậm, nhưng mà vẻ mặt Ly Yên lại kích động."Mẫu thân, vì sao vẫn lại là rừng rậm?" Lăng Sương chớp chớp đôi mắt mê mang Ly Yên lại cười cười, "Cái này khác với rừng rậm, chúng ta đi từ nơi này là có thể đi ra ngoài."Nàng nhận ra nơi này, đây là khu rừng ở Cung Dương Quốc, tuy là nguy hiểm, nhưng hiện giờ với võ công của nàng đã không cần kiêng kị thứ gì nữa Sương chu môi, một đầu mờ mịt, rừng rậm có cái gì không giống nhau vậy? Nhưng mà nàng vẫn ngoan ngoãn theo sát Ly Yên đi ra mắt nhạt nhẽo của Lăng Tuyệt hiện lên chút gợn giờ trên võ lâm sợ là không ai có thể địch nổi võ công của LY Yên nàng, toàn thân khí tức lãnh khốc đi ở trong rừng, không có độc vật nào dám đến khá lâu, rốt cục cũng đi ra khỏi khu rừng, tiến vào kinh thành Cung Dương Quốc, Lăng Sương vui sướng nhìn đồ chơi trên đường, từ lúc nàng ở đáy Tuyệt Mệnh sinh ra cho tới bây giờ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như thứ đồ chơi như thế. Nhìn đường cái nhốn nha nhốn nháo, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như hiếu kỳ của Lăng Sương khá là nghiêm trọng nhìn thấy cái đồ chơi gì cũng phải đứng xem một phen, Ly Yên đi theo ở phía sau, bất đắc dĩ nở nụ Tuyệt thì khinh thường nhìn nàng, giống như khinh thường nàng chưa thấy qua quen mặt."Đi, chúng ta đi trước khách điếm đi, ăn một chút gì đó có được hay không?"Ly Yên dịu dàng nói với hai đứa, tuy khăn che mặt che đi ngũ quan mông lung, nhưng mọi người trên đường vẫn có thể thấy được nữ tử này là một mỹ mặt tuyệt sắc quá nổi bật, vì không để xảy ra chuyện, nàng đeo cái khăn che Yên đi đến một khách điếm xa hoa quen thuộc, mặt trên viết Lưu Ly tửu lâu, khóe môi không dấu vết gợi lên, nàng không có ở đây vài năm nay, xem ra Nhược Phong Nhược Vũ các nàng cũng không có lười biếng, vẫn đem Lưu Ly tửu lâu quản lý rất tay nhỏ nhắn của hai người Lăng Sương hai người đi vào Lưu Ly tửu lâu, một tiểu nhị đã đi tới, lúc thấy Ly Yên, mâu trung hiện lên một đạo kinh diễm, mặc dù nhìn không thấy mặt nữ tử này, nhưng khí chất này cũng không phải người bình thường có thể có được, nhưng mà hắn rất nhanh che dấu đi sự kinh diễm kia, lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh nói "Cô nương, xin hỏi có thể giúp gì cho người?"Ly Yên thoả mãn cười cười, quả nhiên quản lý có phong cách a!"Muốn một gian phòng hảo hạng, tùy ý bưng đồ ăn tới, sau đó bảo Nhược Phong, Nhược Vũ tới gặp ta."Thản nhiên nói mấy câu, khiến cho tiểu nhị nổi lên vẻ cảnh giác, nữ tử này sao lại có thể biết tên hai hộ pháp?Thấy hắn nổi lên lòng cảnh giác, Ly Yên Diễn☆đànLê☆QuýĐônkhông chút hoang mang lấy ra một cái lệnh bài, tiểu nhị vừa thấy, đôi mắt tràn đầy kích là lệnh bài của Lưu Ly công tử, chủ tử tửu lâu Lưu Ly mới có lệnh bài. Vào sáu năm trước, nghe nói chủ tử ngã xuống dốc núi, bọn hắn không ai không đau lòng, nhưng mà hai vị hộ pháp muốn bọn hắn tỉnh lại, quản lý cho tốt sản nghiệp của chủ tử, như vậy mới không làm cho chủ tử thất hắn vẫn vì chuyện này mà thương tâm, đó là chủ tử bọn hắn sùng bái a! Là ân nhân làm cho bọn họ có cuộc sống tốt nhất, sao lại có thể bỏ bọn họ mà đi a? Cho nên hiện giờ nhìn thấy lệnh bài chủ tử tái hiện, hắn mới có thể kích động như vậy, chủ tử không chết, hắn muốn nói cho hai hộ pháp cùng Ngũ sát Đại Nhân hết sức đè nén ánh mắt xúc động, cung kính dẫn đường cho Ly yên “Cô nương lên lầu trước, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.” “Đi thôi!” Ly Yên tràn đầy nhu tình nói với hai người Lăng Sương. Lúc này tiểu nhị mới chú ý tới Lăng Sương cùng Lăng Tuyệt. Đây chính là tiểu chủ tử a? Tuy bộ dáng nhỏ nhắn, thế nhưng khí chất quý tộc bẩm sinh cũng không thể bỏ qua, không hổ là con của chủ năm trước chuyện ở tuyệt mệnh nhai đã tuyền khắp đại lục, người người điều biết Vũ Vương phi không chỉ là Lưu Ly công tử, còn là Cung chủ của Ngưng Yên Cung, môn chủ chân chính của Huyễn Môn, sư phụ của Vân Mặc thần y. Một nữ nhân có thể tạo ra sự nghiệp như vậy, quả là khăn trùm không thua tu mi, chuyện tình của nàng cùng Vũ Vương gia được tán dương, càng là chuyện xưa đáng được ngưỡng mộ. "Lão Đại."Sau khi Ly Yên tiến vào sương phòng, Diễn☆đànLê☆QuýĐônngồi xuống không lâu, liền nghe thấy âm thanh kích động vui mừng, Nhược Phong, Nhược Vũ đứng ở trước cửa, hai người lệ rơi đầy mặt nhìn nàng, hết sức nhớ nhung, cuối cùng vui mừng mà khóc.
Khuôn mặt Lâm Thanh Hàm liền biến sắc, hơi có chút tức giận, nhưng vẫn cố áp chế xuống, cứng ngắc nở nụ cười, nói " Mộc tiểu thư sao có thể nói như vậy, vì Hoàng thượng biểu diễn tài nghệ là phúc phận chúng ta a!" Ly Yên gật đầu giống như đồng ý, nói " Ừ~, không tệ, những vũ nữ kia cũng rất có phúc phận." "Ngươi… " Lâm Thanh Hàm bị giận đến á khẩu. "Hoàng thượng Cung Dương quốc đến!" Bỗng dưng truyền tới một giọng nói, phá vỡ bầu không khí khẩn trương. Thân ảnh Minh hoàng xuất hiện, một thân hoàng bào kim sắc, hông thắt ngọc đái, 腰间束一暗黄长穗绦 - nguyên văn là vậy, nhưng Au nghĩ để thế hay hơn ngũ quan lập thể dần dần xuất hiện trước mặt mọi người, mi mày như họa, tấn nhược đao tài *, khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra khí chất vương giả.* Tấn nhược đao tài Tóc mai như mây Chỉ vẻ đẹp nam tử"Tham kiến Dương đế." Môi mỏng hé mở, nam tử mở miệng nói, dư quang chuyển qua khuôn mặt Ly Yên, hơi có chút kinh ngạc. Ly Yên nhìn thấy hắn, hơi có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền khôi phục vẻ tự nhiên, dù sao hắn không đơn giản, thời gian ngắn như vậy mà đoạt được ngôi vị hoàng đế? Một thân khí chất vương giả cho tới bây giờ mới hiển lộ ra, ngụy trang trước kia quả nhiên lợi hại. "Cái này, ngươi là Dương đế?" Lăng Dạ Trần không hiểu hỏi. Cung Y Lâm khẽ mỉm cười, giọng nói mị hoặc vang lên, " Nước ta trước kia bị nghịch tặc nắm giữ triều chính, hôm nay Bổn đế lấy lại ngôi vị hoàng đế về tay mình, chưa lưu danh hậu thế, hôm nay mạo muội tới trước, xin hãy thứ lỗi” Thấy hắn, Lăng Dạ Vũ cảm thấy cực kỳ khó chịu, bất quá ngược lại lại nghĩ, hắn lên ngôi vị hoàng đế, không phải là sẽ không có cơ hội cùng mình cướp Tiểu Yên sao? Phải biết rằng Tiểu Yên là muốn cả đời nhất thế một đôi người*. Trong khi là hoàng đế thì tuyệt đối không thể độc sủng một người. Nhất thế một đôi người* một đời một đôiCon người thâm thúy từ trên người hắn di dời, Lăng Dạ Trần cười nói"Không có sao, Dương đế tới là nể mặt mũi của trẫm rồi, tới, ngồi đi!" Cung Y Lâm phất phất ống tay áo ngồi xuống, bỗng nhiên nói "Vừa rồi tựa hồ là muốn biểu diễn cái tài nghệ gì, không biết Bổn đế có phần phúc phận thấy phong thái kia không?" "Đúng vậy, Tiền Vũ Vương phi chúng ta vừa rồi cũng muốn biểu diễn một phen!" Lâm Thanh Hàm cướp lời trước lên tiếng, đặc biệt đem mấy chữ " Tiền Vũ Vương phi " đề cao giọng. "Nếu Dương đế muốn xem, Mộc tiểu thư không nên từ chối." Thái hậu đúng lúc mở miệng, thanh âm êm ái bay vào trong tai."Tại sao?" Ly Yên chưa mở miệng, Lăng Dạ Vũ đã lạnh giọng ngăn Yên từng dùng qua âm sát, khi đó liền có thể nhìn ra phương diện âm luật của nàng thành tựu cực cao, cho nên cũng không lo lắng nàng có thể hay không thi triển tài nghệ, chỉ là hắn không muốn nàng vì Cung Y Lâm mà phát ra hào mặt Thái hậu trầm xuống, lạnh lùng nói "Vũ nhi, chúng ta nên tôn trọng Dương đế, Mộc tiểu thư có tướng mạo như vậy, nếu là không còn tài nghệ hạng nhất, nàng liền không thể ngồi vị trí vương phi, ai gia sẽ vì ngươi tuyển một kỳ nhân khác.""Là Bổn vương lấy vợ, lại cùng ngươi có quan hệ gì đâu? Vương phi Bổn vương tướng mạo ra sao, có tài nghệ hay không, cũng không tới phiên các ngươi tới bình luận." Mắt lạnh đảo qua, giọng nói Lăng Dạ Vũ trầm thấp mị hoặc mà vang dội, khắp đại sảnh nhất thời yên lặng như tờ. Thái hậu phận phồng che ngực, giận đến sắp nói không ra họ từ trước đến giờ đều là ngầm đối địch, nhưng trên mặt vẫn là làm dáng vẻ, Lăng Dạ Vũ hôm nay lại chống đối nàng, bình thường chưa bao giờ như vậy. Xem ra, Mộc Ly Yên này thủ đoạn thật cao a~, nếu người nàng gả không phải là Lăng Dạ Vũ, mà là Lăng Dạ Trần, hậu cung này chẳng phải là nàng độc sủng? Thái hậu ở trong lòng oán thầm, từ từ bình phục tâm tình của mình."Nếu nhất định thần nữ phải biểu diễn một phen, từ chối thì thật bất kính, vậy cũng không thể làm gì khác hơn là chấp thuận, chỉ là…" Ly Yên cố ý dừng một chút, nói "Nếu là tài nghệ của thần nữ so với Lâm tiểu thư hơn một chút, kính xin hoàng thượng đồng ý với thần nữ một cái điều kiện.""Tiểu Yên …" Lăng Dạ Vũ mắt lóe sáng, bĩu môi Yên không có nhìn hắn, chỉ là một mặt nhìn chằm chằm Lăng Dạ Trần, chờ hắn mở miệng đồng ý."Lớn mật!!!" Thái hậu Lệ Thanh quát lớn, Lăng Dạ Trần giơ tay lên ngăn cản, nói "Được, ngươi nói là điều kiện gì?""Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là nếu như Lâm tiểu thư không sánh bằng thần nữ, nhất định cần làm thành nhân trư." Ly Yên hời hợt nói, đáy mắt thoáng qua một tia thị yến người người hai mặt nhìn nhau, không người nào hiểu. Ly Yên khóe miệng chứa đựng ý cười, đạm mạc nhìn mọi người, Thượng Quan Thi Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, Lâm tiểu thư này chỉ sợ là muốn bi Thừa Tầm dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm nàng, giữa lông mày nàng mang theo nụ cười, trầm mặc không nói. Kỳ Duẫn cố đè nén lửa ghen của mình, chỉ là ánh mắt sắc bén bắn về phía Diệp Thừa Tầm, Hạ Uyển Di bên cạnh hắn như có điều suy nghĩ, không biết là Y Lâm nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, làm như cái gì cũng không để ý."Nhân trư là cái gì?" Một câu hỏi của Lăng Dạ Trần là tiếng lòng của tất cả mọi nhạt tiếu mi, Ly Yên nói "Rất đơn giản a, chính là đem mấy bộ phận dư thừa trên người gọt sạch, cũng chính là đem tay chân người chặt đứt, móc mắt, cắt mũi, cắt tai, sau đó đặt ở trong vạc, dùng thuốc ngâm."Vừa dứt lời, mọi người tọa hạ ý chỉ người đang ngồi ở yến hội cảm thấy một hồi ớn lạnh, mồ hôi sau lưng từ từ xuất hiện, đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ly Yên. Mẹ ơi, đắc tội ai cũng không nên đắc tội nàng, quá đáng nhà Mộc Lâu Thư sững sờ, thế nào sau khi vào vương phủ liền thay đổi thành máu tanh như thế rồi?"Ngươi... ngươi, làm sao ngươi có thể ác độc như thế?" Lâm Thanh Hàm chĩa về phía nàng run rẩy nói, trong mắt có chút khủng Dạ Vũ ôm Ly Yên, cưng chiều gẩy nhẹ chóp mũi của nàng, nói "Tiểu Yên, làm sao ngươi có sáng tạo như vậy?"Khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ hung hăng co rút mấy cái, cưng chiều thê cũng không thể cưng chiều như vậy đi?"Khụ khụ, cái này, có phải hay không có chút tàn nhẫn a~?" Trên trán Lăng Dạ Trần hạ ba đường vạch đen, lên tiếng nói."Tàn nhẫn sao? Ta cảm thấy chơi rất khá a!" Ly Yên buông tay ra vô tội nói."Ừ, chơi rất khá, hoàng huynh, cứ quyết định như vậy." Lăng Dạ Vũ nói, bàn tay vẫn ôm nàng không buông ra."Hoàng thượng, không cần a, không thể." Lâm Thanh Hàm cuống quít lắc đầu, vẻ mặt e ngại."Hoàng thượng, nên là đổi điều kiện khác đi!" Uyển phi khẩn trương cầu khẩn, mặc dù không có bao nhiêu tình cảm, nhưng thủy chung vẫn là muội muội của nàng, sao có thể thấy chết mà không vậy, Lăng Dạ Trần khó xử hướng Ly Yên nói "Không bằng đổi điều kiện khác đi!" "Có thể a." Ly Yên rất sảng khoái mà lên tiếng, ngay sau đó nện xuống một khỏa bom "Vậy thì gả đi!""Phải không, ai gia không đồng ý." Thái hậu nghe vậy lập tức mở mắt Cung Y Lâm sắc tối sầm lại, ngay sau đó khôi phục, làm như không có việc gì xảy ra."Tiểu Yên, có thật không? Ta thật là vui mừng." Lăng Dạ Vũ nắm Ly Yên tay mừng rỡ như điên, nói."Ngươi vui mừng cái gì? Chuyện không liên quan đến ngươi." Ly Yên nhàn nhạt mở miệng, dội hắn một nước bĩu môi, Lăng Dạ Vũ ủy khuất hướng Ly Yên nói "Không liên quan đến ta, vậy ngươi muốn gả cho người nào?"Lăng Dạ Trần nâng trán, đây là hoàng đệ lạnh lùng vô tình của mình sao? Thế nào lại như một tiểu hài tử? Quan trọng là nơi này nhiều cặp mắt nhìn như vậy, chú ý hình tượng một chút được không?Ly Yên nâng lên một nụ cười quỷ dị, Thượng Quan Thi Vũ có loại dự cảm chẳng lành, quả nhiên …"Diệp công tử chính là bằng hữu thần nữ, lòng hắn đã có hình bóng cô nương đã lâu, mong hoàng thượng tứ hôn cho hai người." Ánh mắt Ly Yên liếc về hai người, trong mắt đều là nụ hữu? Thực sự không thật, chỉ là tứ hôn, hình như không tệ, Diệp Thừa Tầm thầm Quan Thi Vũ trừng lớn mắt, khó có thể tin nhìn Ly Yên, Huyết Hồ chết tiệt, nàng đang làm cái gì? Ban thưởng tứ hôn?"Không được, nàng không thể gả." Kỳ Duãn nhịn không được, bỗng dưng đứng lên lạnh lùng người Lăng Dạ Trần nghi ngờ nhìn cử chỉ này của hắn, rối rít bày tỏ không ngươi xẹt qua một chút ý cười, Ly Yên cố ý hỏi "Hả? Tại sao? Cái này hình như không liên quan đến chuyện của thái tử ngài chứ?"
Nội Dung Truyện Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn Converter ngocquynh520Editor MiuLinh, Cẩm Băng Đơn, ~ mèo xinh~, August97, Cánh Cụt RiijoNàng, là đặc công ở hiện đại, xuyên không đến Lăng Nguyệt Quốc không tồn tại trong lịch sử, trở thành thiên kim tiểu thư Tả Thừa Tướng. Người đời chỉ biết nàng là một xấu nữ không biết nàng chính là Lưu Ly công tử thần bí trên giang hồ, cũng là sư phụ của Vân Mặc thần y vang danh thiên hạ, nàng không muốn người ta biết mình mạnh mẽ. Mãi đến khi gặp hắn, tình yêu của nàng mới bắt là Vương gia Lăng Nguyệt quốc, luôn mang vẻ mặt lạnh lùng gặp người, cũng không gần nữ sắc, Bởi vì hoàng huynh hạ thánh chỉ muốn hắn lấy nữ nhi Tả Thừa Tướng làm vợ. Từ đó con đường sủng thê của hắn chính thức bắt cường nữ cường, không ngược, một chút cũng không ngược, Tiểu Tam gì gì đó đều là vật hi sinh
cưng chiều vương phi chí tôn